Thỏ con run rẩy
Hoảng hốt kêu to:
– “Mẹ ơi! Mau cho!
Ôi! Kìa, cháy lớn!
Ôi! Quá ghê rợn
Lửa cháy lan tràn
Gọi mau họ hàng
Mau mau chạy trốn!
Những ai ở rốn
Sẽ chết queo râu!
Ôi! Bà con đâu?
Phải chạy! Phải chạy!”
Nhìn ra chỗ cháy
Thỏ mẹ mỉm cười:
– “Con của mẹ ơi!
Phải nhìn cho rõ
Lửa kia rực đỏ
Là những rừng bàng
Tiết thu vừa sang
Nhuốm thành màu lửa!”
Tác giả: Võ Quảng.
Tập thơ Quả đỏ (1980)
Nguồn: Võ Quảng, Quả đỏ, NXB Kim Đồng, 1983
Bài thơ Thỏ con (Võ Quảng): Thỏ con run rẩy, Hoảng hốt kêu to: “Mẹ ơi! Mau cho! Ôi! Kìa, cháy lớn! Ôi! Quá ghê rợn, Lửa cháy lan tràn, Gọi mau họ hàng, Mau mau chạy trốn! Những ai ở rốn, Sẽ chết queo râu! Ôi! Bà con đâu? Phải chạy! Phải chạy!” Nhìn ra chỗ cháy, Thỏ mẹ mỉm cười: “Con của mẹ ơi! Phải nhìn cho rõ, Lửa kia rực đỏ, Là những rừng bàng, Tiết thu vừa sang, Nhuốm thành màu lửa!”
Thỏ con | Bài thơ Thỏ con (Võ Quảng): Thỏ con run rẩy, Hoảng hốt kêu to: “Mẹ ơi! Mau cho! Ôi! Kìa, cháy lớn! Ôi! Quá ghê rợn, Lửa cháy lan tràn, Gọi mau họ hàng, Mau mau chạy trốn! Những ai ở rốn, Sẽ chết queo râu! Ôi! Bà con đâu? Phải chạy! Phải chạy!” Nhìn ra chỗ cháy, Thỏ mẹ mỉm cười: “Con của mẹ ơi! Phải nhìn cho rõ, Lửa kia rực đỏ, Là những rừng bàng, Tiết thu vừa sang, Nhuốm thành màu lửa!”