Truyện kể Giọt sương
Có một giọt sương nằm ngủ trên cánh bông hoa chuông và mơ thấy biển. Nó muốn trở thành một phần nhỏ của biển cả mênh mông. Lúc tỉnh dậy, nó suy nghĩ hồi lâu về giấc mơ của mình. Khi cơn gió buổi sáng kéo tới, giọt sương đánh bạo hỏi:
– Này anh gió ơi, anh bay đi đâu đấy?
– Ta bay ra biển đây. Gió trả lời.
– Anh có thể mang em đi theo không? Em nhẹ thế này, anh sẽ không vất vả lắm đâu!
Gió bật cười âu yếm và nói:
– Lại còn bày chuyện nặng với nhẹ! Thôi được, anh sẽ mang em biển cả để em thấy anh đùa nghịch và có thể làm nổi lên những đợt sóng lớn như thế nào!
Nói rồi, gió nâng giọt sương lên và vùn vụt bay đi. Chúng bay rất lâu và rất xa. Cuối cùng, khi vượt qua một dãu núi cao chót vót, gió nói:
– Giọt sương ơi, hãy trông kia, biển đấy!
Giọt sương kêu lên: “Ôi…” vì sung sướng. Nó ngắm nhìn và thấy, phía dưới là mặt nước rộng mênh mông, thậm chí, những chiếc tàu khổng lồ đi trên mặt biển trông nhỏ xíu như những con bọ mà thôi. Giọt sương thầm nghĩ:
– Thế là mình sắp được hòa vào biển rồi!
Nhưng đúng lúc ấy, giọt sương nghe thấy tiếng của một giọng nói yếu ớt vang lên:
– Khát quá! Kha-át…quá!…
Nhìn xuống dưới, giọt sương thấy ở khe nứt của tảng đá có một cây con trơ trụi, lá héo quắt vì nắng như đổ lửa. Nó băn khoăn tự hỏi:
– Làm cách nào mà cây tới đây được nhỉ?…Rồi nó tự giải đáp:
– Có thể là chim bay đanh rơi hạt, cũng có thể do cơn lốc tình cờ cuốn theo cây con lên tảng đá khô cằn…Thật là tội quá vì cây con dường như sắp chết vì khát!
Thương cây con, giọt sương van nài anh gió:
– Này anh gió ơi, anh dừng lại một lát nào!
– Chuyện gì vậy? – Gió bực bội quay lại hỏi và lấy đà để lướt theo đợt song đang vỗ vào bờ. Hàng triệu giọt nước óng ánh như cầu vồng rực rở bắn tung lên dưới ánh nắng mặt trời. Rồi giọt sương không còn nghe thấy tiếng gió nói nữa. Nó sá xuống và … rơi đúng vào ngọn cây con đang sắp chết vì khát! Cây con lập tức uống hết ngay giọt sương.
Gió buồn bã xong nó chỉ buồn trong chốc lát thôi vì nó nghe vang lên giọng nói đầy sung sướng của giọt sương:
– Tạm biệt anh gió, em ở lại đây thôi vì cây con rất cần em!
Thế rồi gió tiếp tục bay đi. Còn trên tảng đá trơ trụi thì xuất hiện một bông hoa tuyệt đẹp với những cánh trắng nõn nà và nhụy vàng óng ánh.
Tác giả: E. Papecnôp – Liên Xô.